Sóng cuốn ngư dân
Thôn xóm bị cắt chia
Sinh mệnh con người treo sợi tóc!
Nhói đau trước vong linh những người nằm sâu trong đất
Để lại bé nhỏ bơ vơ
Giữa màn trời chiếu đất
Nước mắt cạn khô...
Em hòa trong dòng người
Cắt rừng, băng suối
Ngâm mình trong nước lũ
Thoăn thoắt chuyển hàng cứu trợ
Chẳng nhớ đã thức bao đêm
Nghĩa tình đồng bào lay gọi!
Rồi niềm vui òa vỡ
Nhìn các em vui reo
Nhận thùng mì cứu trợ
Mặc quần áo còn ấm hơi người...
Ba tuần trôi đi trong mưa gió
Em trở về căn nhà giữa phố
Mái trường đã vang tiếng trẻ thơ
Chợ sạch bùn, họp lại
Mẹ mua cân cá, mớ rau
Không quên mấy tấm bánh đa em thích...
Bình yên dần hồi sinh
Em lại miệt mài bên trang giáo án
Xôn xao tiếng đời...
Mùa bão tháng 10-2020
NGUYỄN HỒNG VINH
Lời anh
Con ong không để lại dấu vết nào trên cánh hoa
Cây nói lời ong bằng quả chín
Bông hoa không có mặt trong mùi hương
Gió nói lời cây bằng nhụy thắm
Em không đến chiều nay anh buồn lắm
Đợi nói lời hoa, cây mỗi bông?
Như gió, như hoa, như cánh ong
Anh một mình với cả trời im lặng.
NGUYỄN HƯNG HẢI
Đất nước tôi
Đất nước tôi
Quả cau bổ tám
Lá trầu quệt vôi
Cụ già bỏm bẻm đưa nôi
Tay têm cánh phượng hát lời ru xưa
À ơi
Cái cò lặn lội sớm trưa
Người làng, người nước thuở xưa người nhà
Đều là một mẹ sinh ra
Cùng dòng, cùng giống ơi à Rồng Tiên
Đất nước tôi
Nón lá đội nghiêng
Lòng người ngay thẳng
Cô gái hò trên quãng vắng
Nước chảy thuyền trôi trong trắng trăng rằm
Hò ơ...
Tình người chứ càng nặng càng mang
Chữ nhân chữ nghĩa phải cất hàng mà
trên cao
Bạc tiền chàng ít cũng chẳng sao
Bạc tình, bạc nghĩa
Thời thiếp nào dám mà lại qua
Đất nước tôi
Mặc áo bà ba
Khăn rằn đeo cổ
Người trai chiến trường súng nổ
Đường hành quân điệu vọng cổ vô thường
Ới a ...
“Từ là từ phủ tướng. Bảo kiếm sắc phong
lên đàng...”
Nước non từ thuở Hồng Bàng
Vợ trông, mẹ ngóng, giặc tàn mới thỏa trai,
chí trai!
Đất nước tôi
Bạc như vôi vẫn thắm màu
Nghĩa ân máu mủ
Gọi là “trầu không” vẫn có đủ chữ tình
Sẻ lòng bổ tám cau xinh
Quyện vào thắm đỏ Ta-Mình, Nước-Non.
PHẠM QUỐC THẮNG
Mẹ
Trong căn nhà mùa đông mẹ hái
giọt nhớ thương nhỏ xuống từng dòng
cây đu đủ buồn không ra trái
bão tràn về mái ngói xô nghiêng
chú cún con nằm yên bên ghế
nhìn mẹ hiền hai mắt long lanh
con xa cách-mùa đông trở gió
cây khế già rụng lá mong manh
mẹ-miền Trung nắng sôi, lũ dựng
con xa quê, xa nhớ những ngày về
đêm thao thức nằm nghe từng nhịp thở
đang trôi đi như sóng cuộn xa bờ
phía căn nhà mẹ ngồi mòn bậu cửa
đợi con về vun bếp lửa đêm đông
mẹ, vẫn mẹ tỏa tràn bao hơi ấm
thắp trong con muôn ngọn lửa lòng.
HÀ HƯƠNG SƠN
Gửi con từ đảo
Bắc qua biển về là cây cầu đến
nỗi nhớ con
Cây cầu từ trái tim không bao giờ
nghiêng trong gió bão
Khi chập chững biết đi
Mẹ sẽ dắt con bước lên cây cầu ra đảo
Lớn lên
Con sẽ hiểu vì sao trời xanh trong
mắt bão
Con sẽ hiểu vì sao bố lại xa nhà
Sinh ra từ dải đất như vành trăng khuyết
Mẹ đắp cho con giấc mơ tròn
Mỗi ngày qua đi là mỗi ngày con
bớt hồn nhiên
Để nhận biết từng đợt sóng ngoài kia
mỗi sớm chiều ập đến
Khi một mình thức với đêm
Con sẽ biết trong đêm cái gì
không thể nhìn thấy được
Rồi những mầm cây dạy con biết
làm cổ thụ
Những ngọn đèn dạy con biết sáng
Những cánh chim dạy con biết mở
con đường
Chiếc nôi ở cánh đồng có hạt gạo
nuôi con
Ru giấc ngủ đầy trong mơ con biết
làm Thánh Gióng
Con sẽ hiểu vì sao những hạt mầm
mẹ thường gieo thẳng
Cây lớn rồi không ngã gió ven sông.
BÌNH NGUYÊN