Những bậc thang thời gian nhiệm màu
anh đoán vu vơ mùa vàng Mù Căng Chải
ruộng vùng cao ai chờ đổ ải
ngựa tung bờm dựng vó luống cày...
Bài thơ em chín bậc cung mây
bậc phút giây, bậc ngày, bậc tháng
có bậc nào cho anh phía mưa hay nắng
bậc đỉnh trời gió cuộn hây hây...
Thế giới trong bàn tay
Thế giới này chật hẹp phải không
bạn đã qua một phần tư quả đất
Teheran đang mùa đông giá buốt
Caspi mênh mông ấm lại lòng người.
Kết nối Đông-Tây mắc võng nụ cười
cô gái đạo Hồi đôi mắt nhóm lửa
tấm thảm Ba Tư dệt thêu từ huyền sử
thời đại hoàng kim chuyện kể rất dài...
Thế giới này dang rộng vòng tay
cùng cưỡi ngựa đi câu và trượt tuyết
câu ví, giặm vít cong biển biếc
để quan san muôn dặm một nhà...
Hoài niệm
Đêm qua vuột mất câu thơ
bình minh đứt ruột vẫn chưa thấy về
đôi mắt sau bóng bồ đề
sẩy chân tôi lạc bốn bề lá răm...
Cuộc đời rút ruột tơ tằm
nong buồn giáp hạt trên vành ruộng dâu
đêm qua lấm tấm bèo dâu
câu thơ dép lốp về đâu giữa trời?
Câu thơ chằm buộc áo tơi
miền Trung nà nuột nụ cười giòn tan
câu thơ vỡ hạt thở than
con đường hoài niệm bạt ngàn cỏ may...
Lục bát về trời
(Tưởng nhớ nhà thơ Lê Đình Cánh, cựu giáo viên TNXP ở Trường Sơn)
Anh đã mang lục bát về trời
mải miết cùng hoa cỏ
anh vẫn thế nhẹ nhàng mây gió
ẩn ức gì câu thơ lang thang?
Con đường thơ những năm hành quân
thầy dạy chữ giữa Trường Sơn lửa đạn
“Tiếng hát át tiếng bom”, “Ba sẵn sàng” ra trận
thơ vịn người, người vịn vào thơ
nay chiến tranh đã lùi xa
câu hò xứ Thanh nặng hồn thi sĩ
góc khuất trong đời chọn mặt gửi thơ anh...
Mẹ ra Hà Nội(*) một ngày mơ xanh
thành phố khác nhà quê khó quen
di chứng đạn bom thành tế bào lạ
anh ra đi nhẹ nhàng
câu lục bát nằm lòng người ở lại
anh viễn du và còn viết mãi
Di ảnh cười sao câu thơ đau?
(*) Một bài thơ nổi tiếng của Lê Đình Cánh
NGÔ ĐỨC HÀNH