Kỷ vật không có trong bảo tàng Kỷ vật không có trong bảo tàng
Truyện ngắn Hồ Thủy Giang thường có cốt truyện dung dị, tình huống truyện tâm lý, hành động nhẹ nhàng mà sâu sắc. “Kỷ vật không có trong bảo tàng” là một tác phẩm như thế. Chỉ một đôi đũa tre chưa kịp trao, không chỉ hàm ẩn một trời thương nhớ mà còn gợi nhắc một thời đại chiến tranh bi hùng của dân tộc. Thế hệ trẻ hôm nay đến soi mình vào những tấm gương anh hùng ấy để từ đau xót, tiếc thương đến ngưỡng mộ và noi theo. Tình yêu và nỗi đau, số phận cá nhân hòa chung trong số phận của đất nước mãi mãi là bản anh hùng ca bất diệt. (Nhà văn, PGS, TS NGUYỄN ĐỨC HẠNH)
Xem tiếp
Tượng đài người lính lái xe Trường SơnTượng đài người lính lái xe Trường Sơn
Tượng đài vinh danh lịch sử, cũng là cách cắt nghĩa lịch sử. Tượng đài người lính lái xe Trường Sơn góp phần cắt nghĩa vì sao dân tộc Việt Nam chiến thắng vẻ vang đội quân xâm lược hung bạo, giàu có nhất thế kỷ 20. Đến lượt văn chương lại điêu khắc tượng đài người lính, nhà thơ, “nhà điêu khắc” tài năng Phạm Tiến Duật tỏa ra ánh sáng mỹ học về cống hiến và tình yêu mang tinh thần thời đại.
Xem tiếp
Mảnh trăng cuối rừngMảnh trăng cuối rừng
Đêm mưa dầm giữa rừng sâu, những chiến sĩ lái xe sau nhiều chuyến rong ruổi trên các ngả đường, nay trở về gặp mặt nhau chụm đầu bên ánh đèn trong chiếc lán nhỏ, họ tranh nhau kể chuyện dọc đường mình gặp. Và họ chăm chú nghe câu chuyện về Lãm với một chuyến chở hàng có vị khách nữ đặc biệt đi nhờ xe. Từ cảm giác bực bội ban đầu tới tò mò, liệu đây có phải người con gái mà chị gái anh giới thiệu - người con gái chưa từng gặp nhưng cảm mến mà đợi chờ anh mấy năm trời?...
Xem tiếp
Thơ MAI NHUNGThơ MAI NHUNG
Thơ Mai Nhung giàu cảm xúc, giàu nhạc điệu và nhiều suy tưởng. Tiếng nói giãi bày của chị đậm cảm quan giới tính, vừa đằm thắm, dịu dàng vừa mãnh liệt, kiêu hãnh. Khát vọng được yêu, dấn thân tận cùng bản thể đã biểu lộ một cái tôi không ngừng thể hiện, khám phá và vươn tới. Mai Nhung sinh năm 1991, tại Quảng Trị, đã có nhiều thơ đăng trên các báo, tạp chí Trung ương và địa phương. (Nhà phê bình văn học HOÀNG THỤY ANH).
Xem tiếp
Bầu trời xanhBầu trời xanh
Binh nhất Ngô Hoàng không ngủ, anh bước ra ngoài boong tàu. Dưới bầu trời xanh buổi ban trưa, dòng sông Lạch Trường lấp loáng ánh vàng như duềnh lên mênh mông. Gió thổi từ biển vào lồng lộng. Từng làn gió mang hơi biển mặn mòi mơn man vờn bay mái tóc. Ngô Hoàng cảm thấy vô cùng thanh thản.
Xem tiếp
Cái tôi nghệ sĩ trong sáng tác Cái tôi nghệ sĩ trong sáng tác
Trong sáng tác văn học, “cái tôi” của người viết giống như mạch ngầm nuôi dưỡng toàn bộ thân thể tác phẩm. Ai từng đi giữa cánh rừng sau mưa đều hiểu: Điều còn lại trong ký ức không hẳn là một thân cây cao vượt trội, mà là mùi đất, tiếng lá rơi, ánh sáng len qua kẽ lá. Văn chương cũng vậy. Phía sau câu chuyện luôn có một hơi thở, một nhịp điệu, một vùng ánh sáng và bóng tối thuộc riêng người viết. Đó chính là “cái tôi”. Ở Việt Nam, với bề dày lịch sử dựng nước và giữ nước, nhà văn, nhà thơ cũng là chiến sĩ trên mặt trận tư tưởng-văn hóa của Đảng; đặc biệt trong hai cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp và chống đế quốc Mỹ.
Xem tiếp
Khúc sông còn lạiKhúc sông còn lại
Mưa rừng kéo dài cả tuần. Trời xám xịt như nỗi lo chực vỡ. Gió từ thượng nguồn tràn về, mang theo hơi nước nặng trĩu, đập vào mái nhà, ràn rạt như bàn tay ai đó gõ lên nhịp điệu bất an. Ông Tư đứng bên hiên, tay cầm thanh gỗ chống mái nhà đang rung bần bật trong gió, mắt dõi theo dòng sông trước mặt. Đây là con sông đã chứng kiến cả đời ông, từ tuổi trẻ đến lúc tóc bạc. Bà đứng bên, tay cầm rổ rau, gương mặt giấu đi nỗi sợ bằng nụ cười hiền.
Xem tiếp
Thơ PHAN HOÀNGThơ PHAN HOÀNG
Ấn tượng xuyên suốt trong thơ Phan Hoàng là những hình ảnh về gió. Nói một cách rành mạch, xác quyết hơn thì gió trong thơ anh chính là một trục biểu kiến, không chỉ phản ánh hiện tượng tự nhiên mà còn là nhịp thở của tâm hồn. Gió vừa hiện thực, vừa vô hình, vừa gần gũi nhưng cũng đầy bí ẩn. Gió khơi mở, mang theo những biến động của cuộc đời, những rung cảm trước thân phận con người và cả khát vọng tự do không ngừng nghỉ. Đọc thơ Phan Hoàng mà như thấy muôn bước gió lặng lẽ trở về, thầm thì kể cùng ta những câu chuyện của đời sống.
Xem tiếp
Cần mạnh tay với nghệ sĩ “lệch chuẩn” Cần mạnh tay với nghệ sĩ “lệch chuẩn”
Đối với công chúng, nghệ sĩ không chỉ là người sáng tạo sản phẩm nghệ thuật mà còn là biểu tượng văn hóa, người truyền cảm hứng và lan tỏa những giá trị tích cực trong xã hội. Thế nhưng, thời gian gần đây, một số nghệ sĩ đã thiếu tu dưỡng nhân cách, coi nhẹ đạo đức nghề nghiệp, để xảy ra những hành vi “lệch chuẩn”, thậm chí vướng vòng lao lý, gây xói mòn niềm tin của khán giả. Thực tiễn đặt ra yêu cầu phải có chế tài đủ nghiêm minh, nhằm bảo đảm sự lành mạnh của môi trường nghệ thuật.
Xem tiếp
Thơ NGÔ THANH VÂNThơ NGÔ THANH VÂN
Ngô Thanh Vân sinh năm 1981 ở Nghệ An; hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, nguyên Phó chủ tịch Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Gia Lai. Chị đã xuất bản 5 tập thơ ("Qua miền nhớ", "Mười hai tháng sáu", "Phác thảo đêm", "Nằm nghe lá thở", "Vân không"); 2 tập truyện ngắn ("Thì thầm với anh", "Đất khách"); 2 tập tản văn ("Miền sương tản phố", "Vân môi say phố") và được trao tặng nhiều giải thưởng văn học-nghệ thuật cấp Trung ương và địa phương.
Xem tiếp
go top