Tôi về trong mưa đêm ở làng
Nằm đúng nơi cha từng nằm
Ngỡ tiếng người thủ thỉ
Biết cuộc đời như giọt mưa rất ngắn
Tôi về gọi tiếng mưa
Giữa đêm làng cổ tích
Mai xa mang theo hồn quê
Dằng dặc
Tôi về trong cõi lặng
Mưa đêm triền quê
Biết cuộc đời ngoài kia quá chật
Những phận người tí tách
Đêm ở quê
Tiếng gậy của mẹ gõ vào mưa chầm chậm
Tôi biết mình bất hiếu giọt nước trôi
Rơi tan vào đất
Mai có thể nắng lên
Tôi lại xa quê
Xa mẹ
Tóc bệt dòng mưa đêm ám ảnh
Nơi ấy mũi Cà Mau
Không thể nhìn thấy mũi Cà Mau
Khi đang đứng nơi này
Chỉ cảm nhận đất dưới chân đang từng giây rùng rùng vươn về phía biển
Và thấu hiểu hình hài Tổ quốc mỗi ngày một khác
Có thể mũi Cà Mau là mũi con tàu
Dẫu oai phong nhưng xa đất quá
Chỉ xin ví nơi đây như đàn trâu ruộng
Sục vào phù sa cày lên những mùa màng
Có thể mũi Cà Mau là ngón chân vạn dặm chẳng khô bùn
Đẹp lung linh nhưng cô độc
Chỉ xin ví nơi đây nối hàng triệu triệu bàn chân Việt
Rậm rịch đi mở cõi tự xa xưa
Mũi Cà Mau
Là bác nông phu vút từng leng đất be bờ giữ ruộng
Hồn nhiên giai điệu hành phương Nam
Chẳng cần biết mình mãi lĩnh ấn tiên phong
Mũi Cà Mau
Là bạt ngàn rừng đước
Kết tinh phẩm chất người
Đất mọc đến đâu rễ thủy chung đan lưới theo cùng
Đứng giữa mũi Cà Mau
Tim hướng về phương Bắc
Thấm thía hai từ Đất Nước
THAI SẮC