Vòng tay mẹ ôm anh
Tay mẹ run run đỡ lấy anh
không phải quấn trong vải xô
mà bọc trong cờ Tổ quốc
nửa thế kỷ
mẹ chờ
giờ mới tròn nguyện ước
Ôm anh trong vòng tay
tuổi thơ anh cùng tuổi xanh của mẹ
rưng rức ùa về những khoai vùi, sắn độn
những ngày cua cáy mom sông
những ngày mũ rơm lặn lội đến trường
những đêm rạng đèn trong hầm trú ẩn
những con chữ như hạt vừng hạt đậu
vừa vượt qua nắng hạn mưa giông
lại bom cày trốc rễ
nhưng có mẹ, có tình yêu của mẹ
bao mầm xanh vẫn lặng lẽ trổ mùa
Làng mình có cây đa
bóng sừng sững suốt ngàn năm giặc giã
làng mình có mái đình
nơi gặp gỡ biết bao thế hệ
những người trai từ đấy lên đường
Ngày anh đi
mẹ vẫn áo nâu sồng
chạy vấp ngã đầu làng
đã vội vàng đứng dậy
mẹ không muốn từ xa anh thấy
máu tóe ở bàn chân
mẹ không muốn từ xa anh thấy
nước mắt rơi nhòe áo nâu sồng
mẹ thương anh, thương đến ngàn lần
mong anh yên tâm
lên đường ra trận
mơ sao đất nước hòa bình
Những ngày vắng anh
mẹ vẫn mom sông
vẫn khoai vùi, sắn độn
nhưng có hề chi
mẹ chỉ mong sao anh được trở về
Gần nửa thế kỷ
mẹ chờ
dần khô nước mắt
nay đón anh về trong nắm đất
mẹ lại ôm anh vào lòng
mẹ ôm anh như ngày trú ẩn ở hầm
mặc phía trên bom rơi đạn lạc
mẹ ôm anh, ôm anh thật chặt
để không thể thêm một lần tuột mất
những đẻ đau mang nặng của mình
Ôi, vòng tay mẹ đã ôm anh
giữa nước mắt và lặng im
như ôm cả vào lòng cuộc chiến.
Tháng 7-2021
Mùa hoa lê
Vườn lê
lần đầu gặp nhau
anh, tia nắng non
em, bông lê trắng muốt
bừng lên trong heo may đông còn để sót
sượng sùng tay nắm bàn tay
chúng mình thật thơ ngây
nhờ mây, nhờ heo may gói buộc
cây hoa lê chứng nhân cho lời hẹn ước
mùa sau
Chiến tranh biền biệt
xa nhau
bất chợt bông trâm bầu bên bờ kênh rạch
bông hoa mua, dành dành ven đồi phô màu trắng muốt
lòng anh cứ nhen lên riên riết
nhớ lần đầu gặp nhau
nhớ lời hẹn ước
trong vườn chiều muốt trắng hoa lê
Như giấc mơ
anh trở về
thay lá cũ bao mùa, vườn lê có lạ?
lằng lặng chiều
tia nắng non bờn bợt
mây ngác ngơ trôi
sợi heo may buông lơi lẻ cuối trời
chỉ hoa lê vẫn trắng muốt tinh khôi...
The thắt bồi hồi
chợt giật mình
một vệt ong bay ngang đi tìm mật
túi căng đầy phấn hoa.
Mùa xuân 2021
Vết ngã đầu tiên
Bao lần con đi vấp ngã
Đớn đau rồi tự đứng lên
Cũng nhờ đôi tay của mẹ
Nâng con lần ngã đầu tiên
Con đã gom điều được-mất
Dọc ngang, sấp ngửa đời con
Chiều nay về thưa với mẹ
Mà không bóng mẹ bên thềm
Chơi vơi con bước ngoài hiên
Góc sân sậm màu rêu mốc
Muốn tìm vết ngã đầu tiên
Chắc đã lặn sâu vào đất.
Nơi quy tụ ước mơ
Đi thắp hương thắp hương đi con!
hãy nhìn kỹ từng dòng khắc trên bia mộ
sinh ngày... nhập ngũ... hy sinh...
hòa vào không gian tâm linh
con sẽ gặp
dưới Tượng đài Tổ quốc ghi công
có những ước mơ về đây quy tụ
Tuổi trạc con bây giờ
người gác lại bút nghiên, sách vở
mang theo ước mơ giảng đường
dọc ngang chiến trường
nhìn lửa đạn bom ngỡ phượng hồng cháy đỏ
Người mang theo ước mơ
mùa màng trĩu bông
từ cánh đồng làng hai vụ
chiêm khê lúa nghẹn đòng
úng mùa hóa nước lã ra sông
Người mang theo ước mơ
dựng lại ngôi nhà cho mẹ
khi đi vách rách gió lùa
mái tranh nắng mưa nhỏ giọt
Người mang theo ước mơ
từ bến quê
đợi chờ
mong ngày về
sau bao mùa đông gió bấc dọc triền đê
...
Mỗi lần
vào nghĩa trang thắp hương
gặp những ước mơ về đây hội tụ
con sẽ hiểu sâu hơn trong nghĩa tri ân
có bao ước mơ dang dở.
Ánh chớp cuối cùng
(Ký ức vuốt mắt đồng đội)
*
Ánh chớp ấy
từ đôi mắt anh
ánh chớp cuối cùng
lóe lên như chớp đèn máy ảnh
khi tay tôi bỏng tê vuốt xuôi mi mắt
Ánh chớp cuối cùng
lưu trong mắt anh
khắc sâu nơi võng mạc
âm bản một khoảng trời
cuồn cuộn khói bom
ràn rạt đất, đá, lá cây bay
nhịt nhằng những đường sin lửa đạn
Ánh chớp cuối cùng
từ trong mắt anh
bùng lên như sắp tàn lửa nến
níu riết thiết tha
phút chia xa đồng đội
quầng lên tiếc nuối
ước mơ, khát vọng tuổi thanh xuân
Ánh chớp cuối cùng
bùng lên trong mắt anh
khi tay tôi bỏng tê vuốt xuôi mi mắt
là chớp sáng rọi ra từ nhịp cuối con tim
cháy hết mình vì Tổ quốc.
Tháng 5-2021
Chớp suông
(Về chị NTHN ở Từ Liêm, Hà Nội)
Chớp suông như thể mắt chờ
Lóe lên rồi lại mịt mờ khói sương
Gương lồng ảnh cưới treo tường
Gối đôi mùa cũ trên giường còn đây
Đợi chờ lẻ sợi heo may
Mong manh dệt ấm tháng ngày đơn côi
Chiến tranh lụi tắt lâu rồi
Mà chưa hết cháy mắt người đợi trông
Có đâu tay bế tay bồng
Buốt hơn Tô Thị đợi chồng trên non
Mất chồng đá vẫn còn con
Còn trèo lên đỉnh sắt son đợi chờ
Chớp suông, suông đến bao giờ
Lóe lên rồi lại khuất mờ chân mây!
Tháng 7-2020