Đêm đêm khắc khoải đợi chờ
Lấm lem bụi đất, bơ vơ một mình
Tủi hờn, con cố làm thinh
Thương cha buồn cảnh con mình, con ta!
Cuộc đời bầm giập cỏ hoa
Tuổi thơ thiếu mẹ câu ca cũng buồn
Bây giờ con đã lớn khôn
Vẫn thèm hơi ấm, nụ hôn mẹ hiền!
Oằn trên lưng mẹ
Con ngấm từng giọt mặn mồ hôi
Gánh nặng cuộc đời trên lưng mẹ
Chiếc gùi thủy chung từ tấm bé
Bước chân trần máu tứa đèo trơn...
Võng lắc lư giấc ngủ chập chờn
Lưng mẹ ướt, ngực con nóng ướt
Hạt bắp nẩy mầm xanh lưng núi
Mớ rau rừng, măng đắng, cà gai...
Đại ngàn xanh khát vọng đêm dài
Dốc cuộc đời, tấm lưng gồng gánh
Đôi vai gầy nhọc nhằn năm tháng
Lưng còng thêm mưa nắng ruộng đồng.
Con lớn lên dáng núi hình sông
Con suối nhỏ vươn mình ra bể
Chiếc gùi vẫn oằn trên lưng mẹ
Bước cheo leo muôn nỗi nhọc nhằn…
Gieo chữ cổng trời
Người đi gieo chữ cổng trời
Sương giăng kín núi, mây trôi kín rừng
Ở đây không điện, không đường
Không sóng điện thoại, người thương ngóng chờ...
Giận hờn cả những giấc mơ
Đèo cao, vực thẳm cơn mưa đại ngàn
Con đường-sợi chỉ vắt ngang
Nối hai đầu núi-khăn quàng chân mây.
Xe lăn trượt dốc bùn lầy
Bao lần ngã… vẫn hăng say đến trường
Nhìn đàn em nhỏ thân thương
Nhớ con thơ, nhớ quê hương, đêm dài.
Gieo mầm con chữ tương lai
Bữa cơm độn, tiếng học bài râm ran
Về đây vui với bản làng
Thương đàn em nhỏ nắng vàng thơm bay…
Hình như...
Hình như đông vừa chớm nụ?
Hanh heo lá khẽ rùng mình
Bóng ai chập chờn mây núi
Lòng riêng, riêng một chữ Tình...
CẨM THẠCH