Hiện ông sống và viết văn tại Đà Nẵng. Trong sự nghiệp sáng tác của mình, Thanh Quế đã in 15 tập thơ, 20 tập văn xuôi; từng đoạt giải thưởng của Hội Nhà văn Việt Nam và Trung ương Đoàn TNCS Hồ Chí Minh, giải thưởng của Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ thuật Việt Nam, Giải thưởng Nhà nước về văn học-nghệ thuật năm 2012.
Anh đã phát hiện ra em
Gửi Sương
Anh đã phát hiện ra em
Rất chậm và rất muộn
Bao đồng cỏ anh qua
Những sắc hoa bên đường quyến rũ
Anh đã ôm đầy cánh tay mình
Bất chợt hiện lên trong cỏ
Một bông hoa dịu dàng sắc hương
Mênh mông vườn nối vườn
Anh vừa đi vừa hái bao nhiêu quả
Đến lúc mệt nhoài trong nắng hè ngồi nghỉ
Lấp loáng sau vòm cây
Anh bỗng nhận ra
Chùm quả anh chưa gặp bao giờ
Anh đã phát hiện ra em
Đã yêu em
Qua tháng năm mình gặp lại mình
Trong chuyến đi tìm dằng dặc
Em đâu đây hiện ra
Em đâu đây biến mất
Mênh mông không gian
Vô tận thời gian
Một chấm nhỏ muôn đời xê dịch
Hành tinh mới giữa vòm trời quen thuộc
Ánh sáng chỉ hiện ra khi bóng tối bao trùm...
Chiến tranh
Các anh hy sinh những năm ấy ở chiến trường
Lứa tuổi đôi mươi các chị thành vợ góa
Những đứa con không hề biết mặt bố
Mải đùa giỡn nhau đâu biết mẹ khóc thầm
Đến bây giờ các chị tuổi hồi xuân
Rạo rực sống với bao điều giằng xé
Những đứa con đã bằng tuổi ngày xưa của mẹ
Đâu hiểu được ngọn gió khuya đêm đêm trăn trở trước thềm...
1992
Vận động viên và nhà thơ
Người vận động viên chạy 100m, 200m, 800m, 1.200m
Trở thành vô địch
Nhà thơ
Chạy trên con đường ý tưởng, câu chữ một đời
Chưa tới đích
- Anh sẽ nói gì khi nằm liệt trên giường bệnh
hỡi nhà thơ?
- Lại chạy tiếp-nhà thơ mỉm cười nói vậy.
Tôi ngồi bên này bờ rào thời gian
Tôi ngồi bên này
Sát bờ rào thời gian
Bên kia bờ rào
Mặt đất phẳng lì hút mắt tới chân trời
Bầu trời trống rỗng xanh đến tận cùng
Tôi nghe những tiếng lào xào
Của những gì không rõ, đã cận kề
Như bầy chim lo âu
Vỗ cánh ngập ngừng bay qua bờ rào thời gian...
Hà Nội ơi!
Hàng sấu nào tuổi nhỏ
Mình vung đá ném chơi
Con đường nào ngày ấy
Mình với người song đôi
Mùa thu trời xanh lắm
Nắng vàng ơi là vàng
Áo xanh bên kia phố
Gửi mùi hương cốm sang
Nơi không xa cách được
Mà mình xa cách rồi
Trái tim luôn se thắt
Hà Nội, Hà Nội ơi!
Nói với hai con
Cho Thi, Hoàng
Hai con còn nhỏ quá
Mà ba ốm đau luôn
Mỗi lần nhìn con giỡn
Ba chạnh nỗi lo buồn
Thường những lúc đùa vui
Ba chơi trò giả chết
Hai con khóc ầm lên
Níu tóc ba la thét
Nếu một ngày nào đó
Thần chết rước ba luôn
Hai con còn bé quá
Thì thế nào, hai con?
Mình má ngôi nhà hoang
Ba ra đi mãi mãi
Mình má ngôi nhà hoang
Quay vào gặp bàn thờ
Quay ra gặp nhang khói
Đêm gió lùa lay cửa
Tưởng như ai gọi mình
Nghe tiếng dép nhà bên
Tỉnh giấc nhìn ngơ ngác
Ngày nấu cơm cúng chồng
Cúng rồi ăn cơm cúng
Một mình ngồi một mâm
Và cơm mà nghẹn nghẹn
Con về chỉ vài bữa
Rồi biền biệt cách xa
Má một mình thăm thẳm
Đêm ngày hình bóng ba
Ngôi nhà hoang đơn độc
Dáng má bước xiêu xiêu
Hoàng hôn trắng tóc bạc
Ruột con đau chín chiều...
Tuy Hòa
Ngọn gió đồng phả hơi mát vào thị xã
trưa tháng sáu oi nồng
cát sào sạo mái tôn
những con đường chảy nhựa
hàng cây héo ngọn
vài đứa trẻ con bâu theo hàng kem
thị xã vắng
năm ba người gồng gánh
chỉ có vậy thôi
sao lòng tôi không thể dứt khỏi nơi này
Sao khi xa, tôi ngỡ không sống nổi
quê hương
tôi vội vã trở về
để thấy
năm ba con đường nhựa vắng hiu
những quầy hàng thưa thớt
như thể dưới lùm cây còn chôn núm ruột
như thể bên lề đường người yêu còn chờ
như thể không có Tuy Hòa
tôi không còn là tôi nữa
Chỉ ngọn gió phả hơi mát qua thị xã
trưa oi nồng
chỉ mấy con đường nhựa
nào ai có thể dứt lòng tôi ra khỏi
thị xã quê hương.
Một gạch
Tôi thắp nhang bên mộ ba tôi
Nơi tấm bia
Ghi tên người
Nối năm sinh-năm mất
Ở giữa có vạch ngang (-) một gạch
Chỉ một gạch thôi mà chứa cả cuộc đời
Ba đã sinh ra
Bước chân chập chững tuổi thơ
Đã đi học
Đã chiến đấu và công tác
Cũng chỉ trong một gạch ấy thôi
Và tôi nghĩ
Một gạch lớn vô cùng
Ai cũng phải bước qua
Bước sao cho trọn vẹn.
Hành trang
Cái ngày bàn tay thần chết sờ lên sống lưng tôi
Phả hơi lạnh như băng của nó
Tôi mỉm cười bảo: “Hãy chờ tôi tí
Tôi còn chuẩn bị hành trang”
Tiền bạc, của cải, nhà cửa, áo quần
Những thứ đó không cần gì cho tôi cả
Những tuyển tập văn, thơ, triết học của những bậc thiên tài
Tôi cũng chẳng mang đi nổi
Trước sự thúc giục của thần chết đứng bên
Tôi chỉ cầm theo một cây bút nhỏ
Để từ thế giới bên kia tôi viết cho những người đang sống
Đó là những gì tôi mang theo vào giây phút cuối đời
Khi bàn tay thần chết sờ lên sống lưng tôi.