Rã quỳnh

Mộng dâng tràn đêm cũ

Mười ngón đêm rưng rức hương quỳnh

Đêm nảy mầm

Thật sâu thật im thật trong

Quỳnh sương từng cánh buông

Nở đàn đàn hạc trắng

Thon mềm vào thinh không

Vẫn em mà xa xăm

Vẫn một mình mà

       anh không thể nhớ về đêm cô đơn

Một sợi tóc rơi xuống hồ lặng lẽ

Thật nhẹ nhàng mà không thể cầm lên

Kia lâu đài rạ rơm vàng ươm mây khói

Em sẽ về sau cơn mưa phải không.

 

Gọi xanh

Anh ơi

 Lá đắng em còn một cây

 Lá đêm em còn một bầy

 Lối trăng em còn một đời

 Một đời ta đi không mùa


 Một mùa lên cao chơi vơi

 Một mùa diều non liu diu

 Một mùa tùng rinh thuyền son trâu vàng

 Một mùa đồng trinh lùm tre lân tinh

 Tay nắm tay buông miên man lời đêm

 Tiếng khóc kim cương em tôi cầu hôn

 Phím lẫy tinh khôi phím giàn giụa sóng

 Sóng cất lên đi bài ca không bờ

 Ta cất lên ta bài ca không mùa


 Ướm lên tim anh một xanh dù lá đắng

 Rớm lên môi anh một trăng rồi xa anh.

 

Sớm mùng Ba

Minh họa: ANH KHOA 

Như ướp hương

Như tấm voan mơ màng sáng nay

Giấc em nở thơm căn phòng này

Gối đầu lên dàn họa mi trắng

Nghe làn nhung dâng dâng từ thung lũng xa

Rưng rưng lá non từ đâu về

Trên lá non một giọt sương hồng

Nghiêng vào mắt ngủ môi cười

Một xuân lên ngôi.

 

Sương hương bay


Hoa cải vàng bay bay trên sông

Dòng sông im mơ mơ cánh đồng

Cánh đồng thơm như tóc

Nồng nàn như tóc

Râm ran mưa mưa nước trong lưa thưa

Người đi như sương gót sương tinh khiết

Người như là cây da mồi nảy lộc

Này quần lụa chanh này áo hoa chanh

Này ru bánh xe nan hoa lách tách

Cay cay hương khói bến xuân.

 

Hạ huyền đổ bóng

Lót một miếng đêm ta ngồi trên sóng

Trên lá đen lướt đi thăm thẳm giữa nước và trời

Em ở đâu chấm nâu xa lắc

Em ở đâu

             bàn tay anh - mái chèo ướt lạnh

Ngón ngón như kem mùa đông

Thấp thoáng đèn cố hương đổ bóng

Trăng chảy đầu thôn tiếng cá quẫy cuối đồng

Em sũng nước em sũng trăng như cá

Rồi thuyền đêm mang em về đâu không rõ


Ngày ấy trời xanh biển xanh nắng xanh

Hồn xanh vút cao mây vàng tươi tốt

Người người không em thân trần bay vút

Đoàn tàu rừng rực cánh cửa hồng

Băng đi bao năm không tiếng còi

Chỉ tiếng tà vẹt mãi rung trong lồng ngực

...

Trên lá đêm giữa thăm thẳm nước và trời

Lướt đi thật nhanh thật xa thật êm

Mơ những ngón kem ngủ trong tóc ẩm.

 

Vợi cảm

Tóc giữ câu thề tóc mãi không về

  Nước hát câu gì nước vời vợi đi

 Sóng nói câu gì sóng lặng bờ lau

 Sóng thầm thì với con thuyền chìm đáy sông sâu

 Quê tôi hoa vàng lắm

 Cha tôi phơi vạt gấm

 Mẹ tôi cơi trầu ấm

 Cây rơm mơ gồng gánh

 Dòng sông không cá

                          cây khô buông câu

 Nước hát câu gì nước vời vợi đi

 Chị tôi mắt buồn sau khóm lúa

 Em tôi khăn quàng gió

                         gió về hư không

 Thân tôi mơ vào cát

                         cát lắng bên lòng.