Ông đã nhận nhiều giải thưởng văn học, tiêu biểu như: Giải nhất của Ủy ban toàn quốc các Hội Văn học nghệ thuật Việt Nam, năm 2003; giải nhì cuộc vận động sáng tác ca khúc và văn học về đề tài biên phòng nhân dịp kỷ niệm 50 năm Ngày truyền thống Bộ đội Biên phòng; giải ba thơ về Hà Nội-kỷ niệm 1.000 năm Thăng Long-Hà Nội và nhiều giải thưởng văn học khác. Tác phẩm thơ chính đã xuất bản: “Giấc phì nhiêu” (năm 1996), “Đi bên mùa lá rụng” (năm 2000), “Ngang qua cánh đồng” (năm 2002), “Giả trang” (năm 2007), trường ca “Đối thoại trắng” (năm 2004), trường ca “Những ngấn bùn trên mũi chân Tổ quốc” (năm 2011), “Tuyển tập thơ Hoàng Quý” (năm 2022).

 

Gọi người

 

Bãi khách ấy có rất nhiều săng lẻ

Đêm dừng chân ngửa mặt lên trời

Cánh võng mắc như thuyền chợt đi, chợt đến

Có ai người trở lại nữa hay thôi?

 

Tôi từng tới rừng kia một ngày xa ngái

Hái đầy tay những trái giòn xanh

Chiều hút tầm bom, mặt mày sạm khói

Đã cười đùa toàn những chuyện huyên thuyên

 

Trời trở rét úp thìa cho bớt rét

Túm tít xem trăng, trăng đã qua trời

Sương ướt giọt quờ tay sang võng cạnh

Trong đám chiều qua có đứa đi rồi

 

Tôi từng khóc một chiều bãi khách

Thằng bạn người Nùng chết tuổi thanh niên

Cơn sốt rét bất ngờ không thuốc

Bó theo người độc tấm tăng con

 

Có những cuộc đời như trăng khuyết tuổi

Tất tật đem cho không toan tính điều gì

Bãi khách ấy

Vạt rừng săng lẻ ấy

Bao người đi qua...

 

Đồng đội tôi giờ thưa thớt cả

Đứa cấy ruộng quê

Đứa tất tả thị thành

Tôi chỉ muốn gào to trước cánh rừng xưa cũ

Có ai về mắc võng với tôi không?

------------

 

Viết trên đèo Pha Đin

 

Pha Đin lau kiếm sắc

Xuân đi ngang mặt người

Lòng thung ai nhóm lửa

Đã hồng hương nếp xôi

 

Pì noọng, Pì noọng ơi

Có đi cùng với tôi

Ngoảnh mặt Hát Lót sang

Trời đã sáng tươi rồi

 

Nếu em xuôi Mường Lát

Nhắn giùm tôi một lời

Rằng đường xe pháo mã

Có còn dấu chân người

 

Những chàng trai trấn thủ

Kéo súng lên Mường Trời

Biết bao người nằm lại

Nằm ở đâu rừng ơi!

 

Pha Đin ngày tôi ngược

Núi đèo run sắc trời

Những nấm mồ chiến sĩ

Thưa thót nhánh hoa rơi...

 

Pha Đin chôn kiếm trận

Gió mang mang mặt người

Nâng mùa xuân và gọi

Noọng ơi... Pì noọng ơi...

 

-------------        

           

Tới Cấm Sơn nhớ thi sĩ Thôi Hữu

 

Một dốc

Hai dốc

Rất nhiều dốc

Bỗng gặp nắng đầy thung lũng thơm

Bản làng cuối Chạp lơ mơ rượu

Tôi bỗng dưng thèm môi mắt quen

 

Cấm Sơn ruộng núi như thang bắc

Tầm xanh, thác trắng, nước reo òa

Có người em gái môi khèn lá

Hương mặt trời ánh ướt thịt da

 

Một dốc

Hai dốc

Rất nhiều dốc

Cấm Sơn ngày này tôi mới qua

Câu thơ người hát thời chinh chiến

Còn tươi trên lá đến bây giờ...

leftcenterrightdel
 


 Tà Thiết ngày tôi đến

Tặng Tà Thiết, tặng Bình Phước

                         

Nghe hơi gió quen thở trong rừng cây

Nghe như nắng thơm từng búp vương đầy

Tà Thiết! Tà Thiết! Trưa nay tôi đến

Người thiêng về trời

Rừng thiêng còn đây...

 

Tôi ngắm ngẩn ngơ rặng xoài cổ kính

Một cây, hai cây, ba cây... năm cây...

Me xưa ai vun đã thành cổ thụ

Nhớ gì rơm rớm lá buồn ngơ ngây

 

Những căn lán nhỏ hiền như cổ tích

Sóc Cà-rom xưa chả còn mấy người

Từng cửa hầm hoang choàng con mắt mở

Xưa thức vì người

Giờ thức đợi ai!

 

Em gái đưa tôi luồn rừng Tà Thiết

Giọng như họa mi, giọng thanh tước hát

Kể mãi rừng xưa người xưa tình xưa

Trên chiếc bàn này hình đồ trận cuối

Trái tim mặt trận điểm nhịp đêm ngày

Biết bao binh đoàn, biết bao hướng tiến

Biết bao lo lắng, biết bao vỡ òa

Biết bao nhẫn nại, biết bao náo nức

Từ rừng ta về giành lấy tự do

 

Dường như tiếng súng gầm lên văng vẳng

Men theo tiếng em ửng trên tàn cây

Dường như thế đứng người thiêng còn đó

Ấm trong tiếng em hồng hào quanh đây

 

Tôi muốn gọi vang Tà Thiết! Tà Thiết!

Lại muốn riêng mình hôn muôn gió bay

Gọi những tên người dẫu người xa khuất

Trước nén hương trầm nghi ngút khói vây

 

Chỉ lát nữa thôi tôi về xa lắm

Liệu có lần thêm viếng lại nơi này

Nhưng, tôi sẽ mang bao nhiêu là nắng

Bao nhiêu huyền tích lưu hồn trong cây

Và, mãi mang theo vô vàn gió thổi

Khâu những vui buồn năm tháng trên tay...

----------------

 

Hà Nội thu rồi khoe mắt lá răm

    

Thức dậy đi

Thức dậy đi

Cốm đã xanh sen

Sâm cầm đã trở về

Sông Hồng thở bốn bề sóng đỏ

Những cửa ô lá như ném lửa

Hà Nội thu rồi tươi mắt lá răm

 

Cái đêm mẹ tiễn ta sân ga tan hoang

Biết mấy những chàng trai lời yêu chưa thạo nói

Tay xoắn vẹo ngại ngùng

Những nụ hôn rất vội

Đằm son môi và má lúm đồng tiền

 

Những mùa thu báo động chưa yên

Thu để dấu người đi

Rất nhiều không trở lại

Rất nhiều những đường cây Hà Nội

Theo ba lô một lá thư chờ...

 

Xin thức dậy dằn quên những mùa thu sốt ruột

Cốm đã xanh sen cốm ướp xanh sen

Sâm cầm đã và mùa thu cũng đã...

Em chả phải giấu ai mà hôn khe khẽ nữa

Hãy đi cùng thu mắt lá răm!

leftcenterrightdel
 

 

Đêm nghe gió qua vườn

Có thể rồi ta sẽ về thăm lại 
Cây gạo quen 
Và khúc sông gầy
Và có thể trên lối chìm hoa cỏ
Ta lại tìm bông rụng dưới thân gai
Đêm nghe gió qua vườn
Tiếng cây thở nói rằng thu chắc đã...
Thổi tê hơi cho hạc trắng bay về
Đêm nhoi nhói
Nghe đời thay máu
Có bao người nghe gió trong khuya?
Ở phía trước
... Con đường chướng gió
Ta đã đi không chút e dè
Những hy vọng rưng rưng xác lá
Chết tưng bừng như máu hôm qua
Ở phía trước
Ở phía trước nữa
Ai như ta?
Ai đã là ta?
Chao ôi! Đời nến sáp
Ta đấy à, hay chưa từng ta!
Thì mùa thu dường thong thả mở lòng
Đêm hé cửa nghe qua vườn gió thổi
Ta hứa về thăm lại
Cây gạo quen
Và khúc sông gầy
Và, có thể lối chìm hoa cỏ ấy
Nhắc những lời hoa rụng một ban mai...

-----------

Minh họa: ANH KHOA