PHẠM VĂN DŨNG
 
Di chứng chiến tranh
 
Con tò he níu tuổi thơ ở lại giữa chợ đời
Con bọ xít kéo xe ngược thời gian trả ta về thời răng sún
Những nùn rơm lạnh tanh không cho mình hơi ấm
Giữa khoảng trời thâm, da thịt cũng thâm theo
 
Người lính già nhìn cây
Ngẫm ra bao triết lý
Tại sao cành luôn cỗi trước thân
Ngày tháng trôi qua chúng cứ rụng dần
Để cho thân được mãi cao sừng sững
 
Người lính già hôm nay không còn ra trận
Nhớ về tuổi thơ lem lấm của mình
Cứ thế cả ngày hỏi trời “sao mà vàng võ
Có phải ít yêu đời mà kém sắc tươi xanh?”
 
Người lính già mang di chứng chiến tranh
Nên cứ sống trong thời tuổi thơ với nhiều dông bão
Mắc võng giữa không gian tràn lời ru huyên náo
Hai đầu mấu vào hai mốc thời gian nên giấc ngủ chênh chao
 
Người lính già xung trận giữa chiêm bao.
 
-----------------
 
Ngày chị gặp anh
 
Mùa cạn
Thao thức cánh chim
Bầu trời ngùn ngụt gió
Thanh âm ngúc ngoắc về đâu
 
Trăng lưỡi liềm
Treo nơi cửa nhà im ỉm đóng
Vô nghĩa
Xám xịt những chòm rêu
Chỉ để lại dấu tích là vết xước lạnh toát
 
Thềm nhà
Ngóng tin chồng mòn lõm vào khuya
Chị cài vào heo may
Vết thương khó lành sẹo
Ủ chốn thinh không
Lặng câm
 
Thời gian mãi lấp vùi vào dĩ vãng
Ngôi nhà từng mơ ngập tiếng trẻ thơ
Giờ trống hoác không cần ổ khóa
Bóng dáng hai người lặn vào mây trời
Sau quãng dài chị tôi mòn mỏi đợi
 
Chỉ toàn nốt trầm
Cây ghi ta vọng lời non nỉ
Từ phía xa rồi lịm vào sóng biếc
Chị bước đi trong chới với
Bàn tay chạm được bàn tay
Chị thanh thản mỉm cười
Vết sẹo đã lành rồi anh ạ!
 
----------------------
 

HUY TRỤ

 
Bức phù điêu
                          (Kính tặng Bà mẹ Việt Nam anh hùng)
 
Mẹ ngồi trước cửa chiều nay
Ngỡ bao mây trắng ngừng bay trên đầu
Thời gian đỏ quạch miếng trầu
Mẹ nhai nát mọi khổ đau trên đời...
 
Nén nhang thắp hãy còn tươi
Bao nhiêu khói vẽ được người đi xa?
Chồng, con chung một bàn thờ
Đè lên vai mẹ mắt mờ, chân run...
 
Ngỡ đời teo tóp, héo hon
Khuyết trăng trước mặt, lại tròn sau lưng
Tình người không dửng, không dưng
Mẹ như đất để cây rừng vây quanh...
 
Mẹ như cây cụt hết cành
Bức phù điêu chớp sáng hình cháu con...
leftcenterrightdel
 

----------------------
 
 
TRẦN NGỌC PHƯỢNG
 
Con sống rồi mẹ ơi!
 
Con sống rồi mẹ ơi!
Anh hét vang trước Dinh Độc Lập
Khi kết thúc chiến tranh
Biết bao người như anh
Đã reo lên khắp mọi miền đất nước
Trên đường tiến quân,
Đạn bom phía trước
Từ bên chiến hào,
Vừa vuốt mắt bạn thân
Hay trong rừng sâu,
Nơi chôn vùi tuổi xuân con gái
Con sống rồi
Tưởng không ngày trở lại
Tưởng như thật như mơ
Đất nước reo vui đỏ rợp sắc cờ
Tiếng reo đầu tiên
Con xin dâng cho mẹ
 
Và có lẽ phía bên kia cũng thế
Người lính hàng binh.
Vất quân trang vũ khí xuống đường
Cũng chắp tay gọi mẹ
 
Mẹ ơi! Mẹ ơi!
Tiềng reo vang vọng bốn phương trời
Mẹ Việt Nam rưng rưng nước mắt
Ngày con về, xóm làng xơ xác
Mẹ ôm chặt vào lòng
Như sợ con tuột mất
Con gục đầu vào mẹ
Mà không dám reo vang
Bao bà mẹ mất con
Bao người vợ mất chồng
Nước mắt nhòa bảng Tổ quốc ghi công
Khói nhang bay trên nấm mồ liệt sĩ
Ai biết hòa bình
Bao máu xương phải trả?
Con của mẹ sống rồi
Trong đất nước hồi sinh
 
 
leftcenterrightdel
 
Hồn tóc
 
Còn đâu mái tóc năm xưa
Bồng bềnh sóng lượn, gió lùa mây bay
Còn đâu ngày tháng đắm say
Bên em tóc quyện, ngất ngây hương nồng
 
Đã qua cuộc sống bão dông
Tóc nay bạc trắng như bông giữa trời
Mỗi ngày tóc lại rụng rơi
Nghe từng cọng tóc nói lời tâm giao
 
Tuổi xanh lăn lộn chiến hào
Tóc bê bết đất lẫn vào máu xương
Thương em tóc rụng mặt đường
Hương thơm bồ kết vấn vương gió ngàn
 
Nhớ khi đánh giặc chống càn
Mong manh sống chết dưới làn pháo bom
Như con ngựa chiến tung bờm
Tóc tai dựng đứng như gươm tuốt trần
 
Hòa bình tưởng tóc hồi xuân
Bát cơm manh áo gian truân chuyện đời
Giấu trong tính toán đầy vơi
Nụ cười sợi tóc chia đôi nỗi buồn
 
Trắng đêm vợ gối tay chồng
Nghe con sâu tóc luồng tuông trên đầu
Đời còn ngang trái thương đau
Buồn chi tóc sớm bạc màu em ơi!
 

-----

Minh họa: MẠNH TIẾN