Sông Đà chảy vuốt cong mềm eo núi
Mây Mường Tè xõa rối một chiều em
Ngày Đá Trắng thấm đẫm hồn non nước
Như sơn hà thiên định dễ ai quên...
Cho dã quỳ thắp lửa sáng vùng biên
Thắp cháy suốt mấy ngàn năm dựng nước
Em Mù Cả, Nậm Nhùn chung điều ước
Chung lời thề giữ vẹn đất cha ông!
Cho Mường Tè, Bum Nưa lúa sây bông
Điệu xòe Thái Vàng San chiều ngây ngất
Pa Vệ Sủ thoang thoảng hương tam thất
Ngày Cúng Trời uống Thu Lũm mà say...
Cho điệu khèn Mông thao thiết chao bay
Nao nao nắng cao nguyên mùa lộng gió
Chiều đủng đỉnh tiếng mõ trâu no cỏ
Tà Tổng mơ màng nghe khói vờn mây...
Cả Kan Hồ tết ngô rượu tràn tay
Em gái Si La mắt cười rạng rỡ
Để ta nhớ đến trọn đời nào đủ
Một Mường Tè không rượu cũng say nhau...
Nhơn Trạch còn
Đất ở dưới chân đất cũng ở trên đầu
Hồn địa đạo mát xanh chiều Nhơn Trạch
Qua bỏng rộp những tháng ngày Rừng Sác
Con nước nào cháy khát tuổi hai mươi?
Ngày Phước An mây trắng bạc mấy trời
Câu vọng cổ da diết lời thương nhớ
Điệu Tài Tử: Nam ai, Lưu trường thủy...
Long Thọ nhắc hoài người mở đất phương Nam.
Dâu bể tạc vào Đình Phú Mỹ mấy gian
Hương khói nhắc các tiền nhân mở cõi
Tiếng chuông vẳng lời quê ai vừa gọi
Mỹ Hội nào cố hương mãi theo ta?
Nhơn Trạch kìa sương khói ngút ngàn xa
Thương Thị Vải trải muôn đời vẫn trẻ
Con sông chở bao nỗi niềm nhân thế
Tưới xanh ngày Tuy Hạ, Đồng Nai...
Mùa mây
Trời chỉ ngang vai
cuộn quanh người
Ta bay cùng gió...
Những mùa mây qua đây
bao mùa lặp lại
tuổi trai đi qua dông bão
xua mây mù gọi nắng bừng lên!
Mùa bình yên
mây ấm từng vạt rừng góc suối
che mát đường tuần tra biên giới
nuôi Kỳ Cùng ăm ắp mỗi sẻ chia...
Mùa hội về
mây chở điệu Sli điệu Lượn
lời Vén eng(*), Phuối pác(*)
cho ai say từ ánh mắt
em gái Tày Lạng Sơn.
Cùng gió bay lên
mây vun thắm thêm mùa vụ
Thông thơm mùi nhựa
vàng ươm màu lúa
phưng phức hương hồi...
Suối Hoa chảy giữa lưng Trời
tiếng đàn tính quyện giữa lời then bay
Ta về xứ Lạng chiều nay
nghe mùa gọi bạn biết say mây rồi...
(*) Các làn điệu dân ca của người Tày
NGUYỄN HÒA BÌNH