Đọc thơ Bùi Thúy, ta bắt gặp một hồn thơ trong sáng, tinh tế, đẫm tình, tích cực và sâu sắc về tình yêu quê hương, đất nước và con người. Đúng như chị tâm sự: “Tôi giữ trong hồn mình niềm tin vào giá trị của con người, của gia đình, của xã hội, đi trong cuộc đời với rất nhiều thăng trầm, rất nhiều sắc thái. Thơ đi cùng tôi như người tri kỷ, người bạn tâm giao, mang đến liều thuốc chữa lành giúp tôi có thể vượt qua mọi thử thách, khó khăn trong cuộc sống”.
Nhà thơ VƯƠNG CƯỜNG chọn và giới thiệu
Đất quê
Anh có nghe không
quê hương mình được hoài thai từ lời ru của mẹ
xanh biếc như tán rừng, con suối, dòng sông
Quê hương
nơi những cánh đồng rì rầm kể chuyện
mặt trăng mọc lên từ vành nón
đàn cá lách bờ giương đôi mắt ngọc
đụn sữa ngọt lành từ lòng đất đưa nôi
Ngày cha khoác ba lô lên vai đi xuyên bóng núi
bụi phấn giảng đường theo khói súng nở hoa
và em đã thấy
tay khêu từng ngọn bấc đông
vạt áo mẹ đơm lên tràng hoa tím
gió kéo mùa rơi qua liếp cửa
mái bồng bềnh phơ phất sợi lo toan
Quê hương
những vết chân in hằn lên ghi dấu
lớp lớp hồng cầu giữ dáng quê hương
người yêu đất dần lặn vào trong đất
đất gọi tên từng người và chép gửi trời xanh...
------------
Mùa đông
Hạt nước nơi cuối cùng của nước
hạt mưa hoa bất tận cánh đồng hoa
hạt nắng lan xa trong tầng tầng của nắng
hạt sương ngần ngần giữa làn sương
Ngọn bấc lay lay
đỏ đỏ
hồng hồng
thổi khô cả chiều cạn lòng trút lá
Anh đã mùa đông...
-----------
Đêm nằm mơ
Mẹ bện làn hương cỏ mền trầu lên tóc
phơi áo tím hoa cà thành ngọn rét tháng ba
bàn chân quấn mưa phùn run lên cùng với đất
chụm đầu ngón tay thương vết buốt cuối ngày
Hàng xóm gặp nhau nụ cười đơm hoa đỏ
cây gạo thắp lửa hồng tan sương phủ góc quê
sợi nắng sớm hiếm hoi vá mảnh đông còn sót lại
cha bật dậy nhóm bình minh vào trang vở của con
Đất sạch lắm
cỏ nằm xoài trên đất
nắng gầy trơ vắt vẻo ở trên cành
cây vươn vai hoa nắng trổ buổi mai
đám trai làng mang bùa thả lùng tùng vào hội
em mặc áo lụa hồng phơi lên mùa trăng
trẩy hoa đăng ngong ngóng đợi người
Mở ước nguyện phía cung đường lạ lẫm
gấp nếp thanh tân
gấp lại ân tình
gói lại hồn làng
gói lại tuổi quê
Sáng tỉnh giấc
tóc mẹ thành mây trắng
nét chữ cha trên bảng gió cuốn về hun hút xa
nắng vội vã ôm riết mình chen lên đường phố
cơn mưa xa ghé lại gọi giao mùa...
Bóng lồng ấu thơ
Cha trở mây trên cánh đồng ươm gió
Mẹ gội tóc sương mai
hái nắng vàng lưng núi
tung hạt vào mùa
con trổ mầm nứt nảy
lời ru vòng quay sàng sảy
lọc con thành trắng trong
Con cứ bơi trong quê hương lớn rộng
qua những cánh đồng nhấp nhô vành nón
bước thấp cao đen trắng
bước phải trái chênh chao
trên con đường gặt nụ cười và nước mắt
Cầm chiếc nón ngày nào mẹ đựng đầy hoa nắng
nơi gốc gạo cuối làng còn thắp đỏ vừng đông
nghe trong xóm nhỏ bước chân vừa quen vừa lạ
sương òa lên trên lốm đốm miền cha
Nơi con sống
vòm bê tông cong mình tô cánh biếc
làn gió thơm về từ phía rạ rơm
cây tầm bóp ven đường thả từng túi hương quê giấu hồn làng thân thiện
bóng lồng bóng ấu thơ
nắng đi lòa mặt phố
những tòa nhà rũ mình sinh ra từ bóng núi
bụi đường màu phấn trắng bay bay...
----------
Hương quê
Cánh đồng ấu thơ mọc đầy chùm ngũ sắc
trên con đường làng khe khẽ mỗi bước chân
hương quê lén vào trong ngực
Choàng bình minh lên em ngày bừng thức
những mầm cây lóng ngóng tựa vai nhau
khỏa nước dưới bàu nghe dậy mùi thơm hương bưởi
hong ngọn gió chiều cõng muối mặn biển khơi
Nhánh ổi sau vườn cha hái thuốc thơm khuya
con tép đồng lào xào mặt nước
vo hạt gạo trắng trong
thương bàn tay mẹ trổ vàng lúa chín...
Lối quê nhỏ
bông cúc vàng cũng nhỏ
tìm dấu chân quen
nắng học trò
bạn quê còn lác đác
đất quê hiền
tiếng gà xao xác gọi nhau...
Nụ ấu thơ chập chờn
nắng chớm đông lụi sâu vào đôi mắt mẹ
trái bưởi già sà xuống ngó rung rung
giọt lạnh thấm đầy từng gốc tóc
hồng hoang trở về trong lồng ngực
Cầm bàn tay xù xì của mẹ phả ra hơi ấm
lời cha đơm ngọn lửa
thấy mình xanh hơn...
Con đã trổ thanh xuân từ bàn tay mẹ
lấy lời cha thắp sức trẻ hồng hào
lấy lửa quê
đi về phía trước
trên đôi chân cuộc đời...
-----------
Những thanh xuân
Đóa hồng nhan cụp xòe
trăng óng óng vân mây phủ yếm
chuốt mi cong cong
con gái hỏi thanh xuân của ngoại ngày xưa
Ngoại của mình
sớm nhặt hừng đông lên buổi chợ
xe chỉ luồn kim ngóng hội đình làng
thắt dải lụa đào hát đối triền sông
khênh khểnh răng đen
khăn vấn dâng trầu câu anh, câu chị
quá vãng xuân tươi
gánh con chạy giặc
đứa mất, đứa còn
Ngoại của con
tay trổ mùa củ khoai củ sắn
lúa mây mẩy thơm vai
nước rì rì xanh chảy ngoằn ngoèo chân rẫy
gà rừng bay vào bóng núi
nghe tiếng cú gọi hồn những người con của đất
nghe tiếng chim thống thiết đòi bắt cô trói cột
tình đôi câu
lý đôi câu
con gái con trai giã bánh giày thâu đêm ăn rằm tháng Bảy
gội đầu suối trong
chờ trăng me mé núi
tiếng dân ca đài phát thanh mỗi chiều rất vội
những cuộc chia ly ở giữa quê hương
ngọn gió mùi khói đạn trở về từ chiến trường đất mẹ
khoảng lặng mắt đầy sương
nắng rát thêm mấy lần gói ghém
Ngoại của con con
dàn nhạc suối quanh nhà mỗi chiều tỏa nắng
quả trám bùi thương nhớ cơn mưa
trái sung chát chìa tay hạt muối
lá ngàn phây phẩy gió xuân
dưới gộc già hạt dẻ rừng trốn con sóc đuôi bông
chùm ngõa ửng đỏ chen nhau ôm gốc mẹ
tiếng ríu của con chồn đêm lạc vườn trước ngõ
bóng chàng trai chập chờn
vệt khói khét dọc đường biên giới
dòng sông cong mình chảy
thị trấn nhỏ quanh co đường đá nhỏ
hạt gạo trắng ngần liu tiu cười mơ
tem phiếu ngước lên sải cánh
bóng núi trầm giữ một nửa thanh xuân ở lại
mận mơ trắng loang dài những bước di hương...