Đêm thao trường
Đêm ở thao trường
sương tự tình trên vai người chiến sĩ
phiên gác tràn trăng
mặt đất mọc những nỗi niềm xám bạc
Đài chỉ huy sừng sững
còn sót một ngọn đèn
hàng cây lặng im làm bóng đêm bình thản
hoa đơn sắc hương muộn rưng rưng
Đêm không một ngọn lửa
dấu đạn bắn diễn tập ngày qua còn cày ấm đất nâu
người chiến sĩ chắc tay bồng súng
ý nghĩ bay về phía bình minh
Đồng đội anh đương giấc ngủ say
tăng võng vỗ về những nhịp mơ lấp lửng
nỗi nhớ lưng chừng nỗi nhớ
tiếng thở gửi đêm hòa tiếng lá rụng gầy
Đêm ở đây sâu như trầm tích ngàn năm
đỉnh trăng gióng thẳng mũ người chiến sĩ
ngôi sao trong đêm sáng ngời khát vọng
đang cất cánh bay lên...
----------
Ngày tưởng tượng
Doanh trại hừng lên trong nắng
hàng nhãn lá rụng thản nhiên
khoảng sân lưu dấu bầu trời
mây trắng sà xuống xanh lên ngực
Cỏ xước thơm rười rượi tiễn thu
cơn ngái ngủ ban mai
còn khắc rõ cung đường hành quân trong đêm dài diễn tập
bồi hồi nghe tiếng cha khẽ gọi
hàng ngũ chỉnh tề tôi lặng lẽ thôi nghiêm
Những đêm ròng trong giấc trẻ trai
gối rằn ri loang mồ hôi ngày mỏi
nhớ cánh đồng rạ trơ buổi chớm rét
khắc khoải đường cày khát nứt một bàn chân
Quân phục tân binh mùi đất vẫn còn
bịn rịn nếp gấp
cha thăm tôi ngày còn chưa chín nửa
bức hình chưa khô giọt nước mắt rơi thầm
Tháng mười lẻ bóng
dáng sương mường về
độc thoại với một điệu hò cổ
vẫn vọng hoài dưới sắc cỏ còn non.
-----------
Khúc ca tháng Bảy
Những cánh rừng trùng điệp che con đường bụi đỏ
bao người trai ngã xuống
ban mai còn nhiều nước mắt
buông dải voan trắng
tự do bay
Trẻ trai rời đi độ ấy
chiếc khăn mang lên mình nỗi nhớ
cánh đồng rát đỏ hoàng hôn
Chinh chiến đã lùi xa hơn lũy tre cuối làng
bên chái bếp người mẹ già còn đợi
tóc dài mang nỗi buồn của mây
còn ai nghĩ về hoa râm
Những người mẹ chưa bao giờ ra đi
sau cuộc chiến vẫn trở về
họ đã mang thêm một khuôn mặt
tháng Bảy chung nhau màu nước mắt
Đồng bãi khôn nguôi nhiều câu hỏi
những người mẹ họa mình dưới mái nhà xưa
cơn mưa gọi mùa sang thu
giấc ngủ thêm một lần lá rải
Trong nắng ấm chiều
đàn sẻ nâu sà mình trên mái ngói
cơn gió mồ côi trên cánh đồng cứ thổi
đàn sẻ nâu đập cánh hát khúc ca khải hoàn.
-----------
Điểm tựa
Ngô nghiêng mình ngả màu lên áo lính
ruộng bậc thang nhìn dấu chân người về
con đường lau lách mờ sương
gió mang hương biên giới
bản làng bảng lảng khói lam
Dưới mái ngói thâm trầm rêu xám
rượu cũ nhớ lòng bình xưa
cô gái Mông không bẻ đầy gùi bắp
ngoài nương mây trắng lưng lửng giữ sắc mình
Chuyện mùa màng râm ran bản nhỏ
trầm tích độ ấy sâu thêm
ánh lửa thắp mình vào đêm
trăng khuya sáng mềm dải đá
mùa mới cựa thức từ tình yêu thổ cẩm
Điệu sạp giữ tấm lòng người trai
phía chốt cao tàn lửa bay về
hoa chuối đỏ cuối sân bung sắc
rạo rực tay xạm trổ mình đầu ngón
chiếc khăn núi rơi nghiêng
mặt khăn nhìn bóng người nói khẽ
Cơn mưa đầu mùa ướt lên những bậc ruộng
tiếng vít rượu cũ người say
đêm vững thêm điểm tựa
đỉnh lửa đã vời mà tàn tro vẫn ấm
tiếng núi âm thầm lên ý nghĩ quê hương...
---------
Dấu lửa
Không đi ra bởi đêm
những ngọn lửa cháy từ niềm tin màu đỏ
ai qua được mùa đông
khi cánh đồng mất đi dấu lửa
Người lính đặc công họa mình trên những ô màu khói lửa
mắt đã rực qua nhiều cơn dông
những đường vượt uốn vòng trước mặt
lửa tương phùng tiếng thở bình tâm
phút ngoảnh nhìn âm thầm ngả sắc
vầng mây trên núi đã tan tự bao giờ
Thung thẳm ắp đầy tiếng gọi
quả rơi cũng bởi dấu lửa ấm tay người
rừng sâu đội hình đi chưa mỏi
vai áo ướt đầy nước rỏ giọt lũng khuya
Giấc mơ một sắc xanh loang
chiếc áo dã chiến còn giữ lời hò hẹn
gửi em dấu lửa thao trường
ngày chưa sương vội
đuôi mắt chưa mờ những nhòe khói bốc lên
Người lính đặc công qua lửa bằng niềm tin
lòng xanh như trái núi bốn mùa
vòng lửa sáng lên phía điểm cuối con đường
bước chân lạnh sắc
dấu lửa gọi nhau nhen nhóm những hình hài.
---------
Khẩu đội
Khẩu đội rẽ chiều
ngày bắn tập lòng công sự rạo rực
cánh rừng bao dung người chiến sĩ
điểm cao đêm nay có những chòm sao thức
Khẩu súng phòng không sừng sững đỉnh đồi
khóm lau cuối mùa phất phơ trắng xóa
vạt áo đượm sắc hoàng hôn
chim kêu lảnh lót nhả giọt nắng cuối cùng
ánh đèn xóm cũ sáng lên xa vợi
Sương buông phủ mờ lối nhỏ
còn cỏ sắc thì thầm
hương thảm mục bốc lên từ sườn núi
lá rừng rơi ngụy trang kín trận địa
tiếng vọng sâu thẳm
đêm mở giấc mơ dài
đồi phòng không mọc dậy những ban mai xanh biếc
Bóng vẫn tròn dưới đêm rừng trăng vắng
ánh mắt bừng lên
túi cơm muộn chia nhau sau bước đường tuần khuya khoắt
gió lạnh chạm bờ vai
đêm dài lưu lại những dấu chân khẩu đội
Đêm đỉnh đồi lặng yên
người chiến sĩ viết tên mình lên dặm dài đất mẹ
nghe từ xa tiếng thông rơi trầm mặc
cả khẩu đội nhìn xuống phía mặt thung
ngày mai có vầng mây đổ bóng...
-----------
Phút hình dung
Mẹ nép mình đứng dưới hàng cau
nhìn con sông dài sau bóng người dần khuất
giày vải để lại hình vết
những ngọn sóng thức dậy từ đây
Quân phục binh nhì có nhiều hơn một sắc
lấm láp tuổi đôi mươi
băng đạn buổi bắn giấu trước ngực
hơi thở bầu bạn mùi cỏ non
đường bay xanh giữa lưng đồi
Ánh sáng len vào hầm trận địa
khói bếp chiều hôm là là thương nhớ
quãng giấc đêm mưa vỡ thầm vạt áo
buổi nắng thao trường nhành muối nở hoa
hương mặn quyện gió nhạt nhòa
mắt sâu giờ điểm vết
những lạ lẫm đâu còn...
Khoảng trời đơn vị nắng ngày xuân hong sưởi
ân cũ râm ran chuyện hoàng hôn
ngày quân ngũ khép lại
đỉnh tay chạm vành mũ nghiêng nghiêng
Binh nhất trở về quê mẹ
phồng rộp mấy mùa còn lưu dưới bàn chân
lòng đường xưa ấm lại
những đọng lắng mãi mang theo
trên chuyến đi
cuộc đời...
-----------