Thơ Bình Nguyên Trang ý vị, đậm nữ tính, giàu nội tâm, đôi khi man mác nỗi u hoài xa vắng. Chị khá nhạy cảm và tinh tế những cung bậc cảm xúc; sâu sắc mà không buồn đau vô vọng. Sống chân thành, viết chân thành, thơ như chính con người chị, tinh khôi mà da diết nỗi người, nỗi đời.
Nhà thơ TRẦN ANH THÁI giới thiệu
Tự tình tháng Giêng
Trong nỗi gì như thương nhớ
tháng Giêng trở về đúng hẹn
em quàng khăn xuống phố
mùa trên vai
Mùa về trên vai xanh như mắt anh nhìn em
trong như mắt anh nhìn em
giọt mưa xuân tràn vào cây viết
em vẽ tình anh lên trời
Chúng mình còn nhau trong câu hát người ơi
bao duyên nợ buộc lòng sau mưa bão
sau cách chia
và ngậm ngùi cơm áo
con tim đau chiều nay bật chồi
Tình em như vầng trăng con nước đầy vơi
dâng câu hát phù sa bồi đắp
giêng hai về tháng hai như ủ mật
nghe lòng em tha thiết tiếng yêu người.
-------------
Đào phai
Đào đang thắm, đào đang phai
em ngồi đêm đào phai, đào thắm
hoa nào em, hoa nào anh
Cánh hồng lên như một nét môi son
ngày khép hờ hàng mi
lối mùa xuân về bên bậu cửa
những ngón tay thơm níu khẽ khàng
Hoa rồi xuân, hoa rồi tàn
hoa đang phai, chiều đang nhạt
em ngồi đếm vạt áo mình cánh rụng
thương mùa trôi trên tóc ngày xanh
Hoa nào em, hoa nào anh
thôi đừng đếm thời gian là vĩnh viễn
những tàn héo mất còn như dự cảm
một ngày qua đâu phải ngày khác đến
một ngày qua là mất một ngày
Em nhìn bóng mình thảng thốt kẽ tay
mùa đã thắm và đào đang phai.
Tình yêu
Chúng ta vướng vào nhau
như cỏ rối bời
em không sắp xếp nổi mình trước nghiêng ngả tình yêu
anh
vị thần bão tố
mỗi bước em đi cỏ bời bời quấn lối
níu mênh mang những buổi anh về
hoa hồng đỏ thẫm dần bóng tối
nụ hôn anh mở ra mọi chân trời
em ngập vào anh như loài cây ngập vào bến bãi
xanh ngút ngàn phù sa
chúng ta thành con sông tận cùng dâng hiến
mùa sinh sôi cho mặt đất thiên đường.
---------
Tích tắc thời gian
Trong tích tắc thời gian giấc mơ vỗ cánh
bàn tay mẹ lướt qua chiếc gương bụi phủ mờ
con tuổi trẻ hay con là bóng mẹ
hai mươi năm như một chớp mắt buồn
Trên mái nhà thấm thía giọt mưa xuân
ngày ngả gió hoa đào môi thắm
mùa xanh lên niềm vui thì lắng xuống
ồn ào chi một sáng quá trong lành
Con lạc mẹ đã là bao nhiêu năm.
mỗi thiếu thốn dài 365 ngày sống
Ôi hoa đào, rơm rạ, bờ đê
ôi khói bếp của tháng ngày cay mắt
con vong thân của thời internet
nhấp chuột vào giấc mơ gặp nỗi nhớ quê nhà.
Và phía ấy
và phía ấy sông trôi về biền biệt
mưa mù sa hoa dại nở âm thầm
ai tắt sáng xui chiều dâng bóng tối
cho nhớ thương phủ ngập tâm hồn
rằng đã vắng, anh giờ không đến nữa
rằng đã tháng năm, bài hát đã mùa hè
rằng gió lạnh đã nghiêng bờ vai lạnh
tóc như rèm buông kín một chờ mong
em chờ gì phía cuối dòng sông
cỏ vẫn xanh như ngày anh đến
trái tim hát dưới vòng tay ghì xiết
rạng rỡ tháng hai trên gương mặt xuân thì
em biết thế, đời là cuộc đi
tình cũng vậy như sông đầy, sông cạn
và nước mắt phải đâu vì em khóc
mưa đầu mùa trong đáy mắt em rơi
dẫu biệt ly em vẫn biết ơn đời
cho ta sống những tháng ngày khác lạ
cho ta bay những chân trời tha thiết quá
để vuột mất nào cũng trong nghĩa hồi sinh...
Hoa gạo
những giọt màu rất đỏ
rơi
rơi
ướt mí mắt đồng bằng
hoa mỏng phận mình
để dày ký ức
đứa trẻ buồn
chạy dọc tháng ba xanh
bao mặt người đã khuất
phía mùa xuân
khẽ chuyện trò trong đất đai
nồng cỏ mật
những thở than rất nhẹ cuối trời
lẩn khuất đâu đây
một dõi nhìn vô ảnh
hoa gạo đỏ
người gắn biển quê nhà
trong hồn tôi
mùa rưng rưng khói
rơm rạ ủ
ngày không phố xá
cho tôi về nhận mặt cố hương
hoa cứ buồn như thế
đắm lòng tôi
con thuyền nhỏ
đã cột bờ quá khứ
như sắc đỏ
của cuộc tình đã cũ
còn nhói lên
một thoáng nhớ xuân ngời
trên hố vôi bạc lòng
tôi đứa trẻ
bơ vơ
đã mất đường về nhà gặp mẹ
hoang mang nhìn
những giọt màu ai vẽ
rơi
rơi...
----------
Minh họa: PHÙNG MINH