Tháng 9

Hương lúa chín chạm tiết thu chớm lạnh

Khấp khởi gánh gồng sau ngọn gió heo may

Lấp lánh lời ca mắt ai cũng nắng

Rạ rơm gầy thơm trĩu lòng tay

 

Câu hát biếc lộc non tươi sau nhiều trận bão

Khúc ru ngân không có những chiếc lá tơi bời

Trầu cánh phượng không têm nỗi bơ phờ mất ngủ

Làng nồng nàn hương nếp tỏa trên môi

 

Lời trò chuyện có nhiều áo mớ ba mớ bảy

Sáng bừng lên trong lễ hội làng

Đòn gánh nhà ai cũng mừng như duỗi thẳng

Không phải cong oằn xuống bởi nợ nần

 

Những giọt mồ hôi đỡ bết vào chân tóc

Mùi cốm thơm sắc cúc đẫm màu thơ

Khói lam chiều vang râm ran liềm hái

Mẹ gặt mừng phơi vàng rực sân mơ.

leftcenterrightdel
Nhà thơ Nguyễn Minh Kiêm 

Một góc phù sa

Nắm nhau tôi chôn góc phù sa sông Mã

Trăm thác nghìn ghềnh cuộn xoáy vào tơ

Làng cong xuống dáng tre già trước tuổi

Tiếng gọi đò khuya sạt cả đôi bờ.

 

Con hến, con trai một đời nằm lệch

Lấm láp đất bùn đứng thẳng cũng nghiêng

Mẹ gạt mồ hôi để ngoài câu hát

Giấc mơ tôi ngọt hơi thở láng giềng.

 

Hạt thóc củ khoai đặt đâu cũng thấp

Cả những khi rổ rá đội lên đầu

Chiếc liềm vẹt không còn nơi cắt chấu

Gặt hái xong rồi rơm, rạ bó nhau.

 

Đất điểm chỉ dấu chân khuyềnh đạp sóng

Dô tả dô tà xô vẹo sườn đê

Gỡ huyền thoại nghìn năm trong mắt lưới

Tục ngữ, ca dao lột mưa nắng hiện về.

 

Tôi kết lại làm ván thuyền vượt biển

Tóc rụng bàn tay chưa chạm bến quê nhà

Câu thơ chín trong màu rơm màu rạ

Thơm con sông gầy nuôi một góc phù sa!
       

Giọt nước về thưa mẹ

Con đã đi xa hơn nỗi lo của mẹ

Không quay về đúng chỗ mẹ ngồi bấm đốt ngón tay

Con trượt ngã chỗ mẹ thường mất ngủ

Ngọn đèn khuya tóc trắng sang ngày

 

Con đã lạc chỗ ngọn roi mẹ không đụng tới

Chỗ những lời đắng đót mẹ chừa ra

Mẹ để con đứng ngoài tâm bão

Nghe giọt mưa thút thít phía sau nhà

 

Con dừng lại chỗ mẹ không mong đợi

Chỗ ngày xưa mẹ tránh tiếng thở dài

Bao nhiêu bã trầu đi vòng qua đó

Để nỗi buồn không chạm vào ai

 

Con cúi lạy chỗ mẹ chưa từng chợp mắt

Cửa bể mở ra chỗ bục cửa mẹ ngồi

Những câu Kiều giấu bao nhiêu mảnh vỡ

Giọt nước về thưa mẹ sóng trùng khơi...

Rễ

Rễ lầm lũi trong đất

Không phải để biết đất mấy tầng sâu

Rễ lam lũ cực nhọc và đen đúa

Vì tầm cao trên đầu

 

Khi cây chưa chạm tới mây biếc

Chưa là nơi ca hót của những loài chim

Thì dẫu phải xuyên qua bao tầng đất đá

Rễ vẫn đi tìm

 

Có thể ai đó đã nghe lá hát

Đã nghe từ hoa từ quả mùi hương

Nhưng với cây

Bài ca đích thực

Là từ rễ cất lên

Sông

Một đời sinh ra để chảy

Băng qua tất cả mọi thác ghềnh

Một khát vọng mang theo như định mệnh

Một nét trời sinh không cưỡng nổi mình

 

Tên tuổi thế nào do thiên hạ đặt

Tầm cỡ ra sao mặc thiên hạ luận bàn

Mình một lối mở vào trời đất

Mong tỏa tràn màu mỡ khắp thế gian

 

Nhiều lúc chẳng kịp nhận ra những gì đã cuốn theo ngọn sóng

những gì sông để lại đôi bờ

Có thể đó là xác một cánh buồm gào thét

Có thể đó là lộc biếc một câu thơ

 

Đầu nguồn thế

Cuối nguồn vẫn thế

Vẫn sục sôi khát vọng ban đầu

Nếu không bị biển cả kia chặn lại

Không biết đời sông kết thúc ở đâu?

 

Nghe lá cau rơi

Cứ toan chào mẹ rồi đi

Không sao nói được câu gì thành câu!

 

Tuềnh toàng nhà có gì đâu

Mẹ lọm cọm dọn chẳng bao giờ ngồi!

Lúc thì dựng cái que cời

Lúc thì cọ rửa cái nồi, cái xô

Buộc liềm giật mấy lá khô

Vắt dây trầu lại, đem bồ muối phơi...

Ở nhà cũng đẫm mồ hôi

Bàn chân cũng tóe máu tươi vấp sành!

Cơm niêu nước lọ một mình

Được cây rau tốt cũng dành cho con!

Quanh năm cà pháo muối giòn

Cá rô kho nghệ là ngon lắm rồi!

 

Tôi nghe gió lệch góc trời

Xô từ ký ức xa xôi xô về!

Thơ kè chẳng nổi chân đê

Đêm miên man lở tái tê sang ngày!

 

Nhìn theo bóng mẹ hao gầy

Bao nhiêu nắng đổ không đầy chum tương!

Dáng người như một giọt sương

Tôi lồng khung kính làm gương soi đời.

Giật mình nghe lá cau rơi

Cứ toan chào mẹ... bỗng tôi bàng hoàng.

 

Mưa rừng đào

Có ngờ đâu giây phút ấy, rừng đào

Mưa tầm tã là giây phút cuối

Rừng khép lại một khoảng trời biên giới

Hai cung đường... thành hai phía bão lay!

 

Chiến dịch liên miên đêm nối sang ngày

Hơi nóng trườn qua buốt như lách nứa

Môi cong rộp hừng hừng than lửa

Quệt áo quần có thể lửa bùng lên

 

Nắng gió nghìn năm đá sắc nhọn như tên

Vách núi dựng không chỗ bàn chân đặt

Người quắt lại như măng le măng sặt

Lá han rừng quất nát thịt da

 

Giá lại một ngày mưa ướt đẫm hai ta

Áo em mỏng như là chẳng có

Anh mê mải ngắm rừng hong gió

Xế nắng rồi lá còn bết vào nhau

 

Chẳng cơn cớ gì mưa dài đến nôn nao

Mưa như thể cho mình ghì xít lại

Trong cơn mưa em có nghe rừng cháy

Bởi âm thầm nên lửa táp vào trong

 

Sấm chớp cầm chừng như cố nén cơn giông

Gió vặn xoắn rít ngầm trong vách đá

Không giấu được lòng suối khe vật vã

Nước dậy thì đổ trắng thung mây

 

Rừng nép vào rừng cây nép vào cây

Tóc trong tóc thì thầm lời em ngỏ

Gió ơi gió hãy cuồng lên nữa gió

Để cho cây nghiêng ngả vào nhau

 

Em ơi em nay đường mở về đâu

Tiếng bộc phá âm âm đèo vọng dội

Anh đứng lặng chỗ ngày xưa mưa xối

Em ngỏ lời... giờ gió mới cuồng lên.

Trang thơ NGUYỄN MINH KHIÊM

Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Hội viên Hội Văn học nghệ thuật Thanh Hóa.

Đã xuất bản 23 đầu sách gồm: 19 tập thơ (5 tập trường ca); 4 tập văn xuôi.

Đã nhận hơn 40 giải thưởng cho tất cả các thể loại.