leftcenterrightdel
 Nhà thơ Nguyễn Minh Cường. Ảnh do nhân vật cung cấp.

Theo nhà thơ Đoàn Văn Mật: Thơ Nguyễn Minh Cường không đi theo những miên man con chữ, không đi trên những điệu vần dễ đọc, dễ thuộc, cũng không đặng đàng vuông thành sắc cạnh lời đẹp, ý hay mà thơ anh luôn có độ khỏe khoắn, gợi hình, gợi nét. Khấp khểnh đấy, khỏe khoắn đấy nhưng đằm thắm cái tình của một người lính với gia đình, với quê hương và đồng đội... Thơ Nguyễn Minh Cường cũng không phải kiểu thấy cảnh đẹp thì nghiêng ngả, thấy hoa thơm thì đơm vào lộng lẫy, thơ anh như “lớp áo đời thường”, như “bộ quân phục cũ”, mộc mạc, giản dị mà ẩn sâu trong đó vẻ đẹp thường nhật của con người.

    

Bộ quân phục cũ

Người lính lặng lẽ xếp vào ba lô

bộ quân phục cũ

ngày mai ra quân

sau hai mùa xuân

ăn cơm bộ đội

 

Chào nhé!

những ngày bọn mình nụ cười tươi rói

vắt ngang lưng đồi

khi chiến hào đu võng gió chơi vơi

lại cõng nắng bò qua trận địa

 

Chào nhé!

những ngày gian khổ đầu tiên của cuộc đời

nhưng có lẽ cũng là những ngày vô tư nhất

để giờ đây thấy đời thường sao lạ lẫm

 

Từng bước, từng bước rụt rè chầm chậm

như ngày tân binh tập một, hai

nhưng giữa đời thường lỡ có bước sai

ai chỉnh sửa cho ta như khi còn trong đội ngũ

 

Thì giữ lấy bộ quân phục cũ

mặc bên trong những lớp áo đời thường...

 

Đêm Trường Sa

Trời đan sao úp lồng vào đảo

đảo mâm xôi với những công sự, hầm hào

khe khẽ thu mình

giấc ngủ đêm sạch bão

leftcenterrightdel
Minh họa: LÊ ANH 

Gió nào vuốt nhẹ thềm san hô

sóng nào ấp úm bờ kè

nắng không còn sót

mà đường băng vẫn ấm

bàng vuông-hoa quỳnh của biển

nhập nhòa mở ra màu sương

sáng mắt đêm

ngóng nhìn khơi tối

 

Lính biển không cần thao thức

hơi thở phả vào đêm

vì mỗi hạt cát, ngọn cây trên đảo quê hương

cũng tự biết giữ mình tâm thế nước

 

Chùa Trường Sa ngân vang hồi chuông

thỉnh sâu lòng biển

theo sóng lan bốn bề

Sư ông bình thản ngồi trước Phật bàn

với mảnh đá san hô trắng

viết chữ QUỐC màu xanh dương.

 

Trầm ngâm xuân

Nơi này vẫn nắng mặn chát

nắng như tỏa lên từ biển khơi

chỉ thấy xuân trong mắt lính xanh trời

 

Nơi này mặt đất không nở hoa

bàng vuông, phong ba vừa qua mùa gió

cành san hô trắng nằm trong cát vỡ

rưng rưng xuân trên tay người nâng lên

 

rưng rưng xuân trong tim người nhớ đất liền

rưng rưng xuân gửi ra trên đầu con sóng nhỏ

rưng rưng xuân trong dòng tin nhắn điện thoại

 

Hoa đào, hoa mai, giò lụa, bánh chưng... có đủ

quà đất liền gửi ra chỉ thiếu một mùa xuân

Ai đó vừa lăn trên cát trắng ngần

trắng như da thịt một người con gái...

Ai đó lại lao mình xuống làn nước trong vắt

tưởng tượng âu yếm một vòng ôm...

Đàn hát xôn xao đón phút Giao thừa, đã hát

cười rộn rã cho ba ngày Tết vui tươi, cười xong rồi

giờ ngồi bên nhau góp giây phút trầm ngâm làm nên mùa xuân thôi...

 

Tháng Giêng quan họ

Tháng Giêng nhoài xuân trên những tán cây

hoa trắng, hoa vàng xao xác nở

trên bến

con ong say xuân

ngã cái vo ve vào nỗi nhớ

thuở xuân thì xưa

 

Tháng Giêng

nước trong trong con sông tươi

con sông biết uốn eo thon làm dáng

bên non non mấy vạt dâu mùa mới

bên xanh xanh mấy khúc đê đội cỏ sương chờ chân người tới

thuyền cát làm thuyền tình

chở cái chòng chành xuân ta

 

Tháng Giêng

đuôi mắt, 

sau mười một tháng nhìn ngón chân

bấm vào dòng đời trơn tuột sống

lại được làm dao sắc

lại được làm hoa cau

gửi nhớ

gửi thương

gửi giận

gửi hờn

đẹp như là diễn

 

Vẫn là người mà không người cũ

vẫn lời ấy mà không lời xưa

không gặp thì nhớ

mà gặp rồi lại buồn cười cho sự nhớ

Tháng Giêng vô tình 

mặt thuyền chan những gió 

ta neo lòng trong chốn không không...

 

Vườn cau ở Thủy Nguyên

Họ không trồng cây tươi tắn

họ không trồng cây thư thái

trong vườn chen những cau...

hồn người Thủy Nguyên treo ở trên cao

khi nhắm mắt xuôi tay trong nếp nhà thâm thấp

tên cây còn hằn khuôn mặt

một đời buôn bán ngược xuôi...

 

Hoa mướp đầu đông thay nắng vàng tươi

trên cổng cũ nền rêu như mốc

người đàn bà gầy miếng cau khô

nhìn thân cau mà đếm tuổi

mo cau rơi một múi

thân dài thêm nấc thang

nấc thang cho cau vươn lên cật vấn mây ngàn?

nấc thang dìu người dần đi về cội?

bao tàu cau rụng kín vườn dọc ngang hình dấu hỏi 

gom vào bếp lửa chiều đông

leftcenterrightdel
Minh họa: LÊ ANH 

Người đàn bà một đời gánh cau ra phiên chợ bên sông 

người mua về thờ phụng

người mua về xe duyên

việc xong rồi trong xe rác còn nguyên

những cau khô, trầu héo

thuở tình người thưa hiếm

ai nếm biết trầu cau cay, đắng, mặn, nồng?

 

Trồng cau vì đâu?

mua cau làm gì?

kẻ bán, người mua chẳng ai buồn suy nghĩ

chỉ ngàn cây cau vẫn hướng trời đông bền bỉ

làm chổi quét âm u cho đến bao giờ?